Thứ Hai, 24 tháng 8, 2015

Ký sự: Đã đời Mông Cổ

Mông Cổ, vùng đất ngửi mùi đã thấy chất “giang hồ đồng cỏ”. Ai có ý định đi Mông Cổ thì cùng đọc những thông tin chia sẻ rất đắt giá này nhé!

1. “Ai đi đâu, ai về đâu – Ai bay qua tổ vỡ đầu cúc cu”.

Có nhiều lựa chọn cho việc bay qua Mongolia từ VN, nhưng đều không phải là bay thẳng, mà quá cảnh ở Beijing, Hong Kong hay Seoul tùy các bác chọn. Nếu các bác là đại gia cứ việc bay Korean Air quá cảnh ở Seoul chơi, round trip có khoảng hơn 3 ngàn mấy đô à. Còn cháu nó thì chọn Air China cho nó lành, round trip chừng 1 ngàn mốt, quá cảnh ở Beijing. (Dù bọn Air China làm ăn hơi mất nết xíu!)

Nhưng xin thưa với các bác là các bác đừng mơ mà bay thẳng Beijing, vì nó sẽ bắt các bác quá cảnh ở Yu Nan để giảm tải việc nhập cảnh trực tiếp vào China tại sân bay quốc tế Beijing. Và việc quá cảnh ở Yunan này mang đến 2 phiền phức:
– Chú hải quan dốt tiếng Anh nào đó sẽ gạch bậy vào visa của các bác, trong khi các bác ra sức giải thích cho nó rằng tao chỉ quá cảnh thôi. Chuyện này sẽ nói kĩ hơn ở phần visa.
– Các bác sẽ trễ chuyến bay từ Beijing đi Ulaanbaatar (thủ đô Mongolia) dù trước khi đi các bác cứ đinh ninh rằng 2 chuyến cách nhau đến mấy tiếng đồng hồ. Cái này lại vì 2 lý do:
+ Thời gian tụi Air China delay chuyến bay + thời gian quá cảnh ở Yunan = trễ
+ Sân bay Beijing to như cái sân vận động, phải đi MRT từ checking booth ra gate, lại phải đi e-taxi từ gate này qua gate nọ => trễ

Nói chung là thế. Nên hãy check cực cẩn thận thời gian chữa hai chuyến HCM-Beijing và Beijing-Ulaan, càng dài càng tốt. Nếu không, các bác sẽ có cơ hội ăn cơm và ở nhà tình thương của tụi Air China chờ … chuyến bay ngày mai hoặc ngày mốt hoặc ngày kia gì đó như cháu nó đây. Chưa kể là chửi nhau với bọn AC rất mất công. Và chưa kể là các bác sẽ chẳng thể nào biết là người ở nơi đây mà hành lý thì ở nơi đâu rồi.
Thêm một note nữa là thật ra chuyến bay Beijing_Ulaan các bác sẽ bay với MIAT (Mongolian Airline) chứ không phải Air China. Các bác này liên doanh thế nào đó. Thế cũng vui, biết mùi thêm một hãng.

2. Nắng mưa là chuyện của giời – Visa là chuyện trời ơi nhức đầu.

Đầu tiên, nếu các bác có ý định chơi ở Beijing, thì visa Trung Quốc là không thể thiếu. Xin visa TQ phải tự đến nộp, nhưng khi lấy thì có thể lấy giùm nhau. 60 USD cho visa 1 tháng (các bác TQ vừa tăng phí visa lên gấp đôi. Dưng cũng may các bác không mang quốc tịch Mỹ nhá, nếu không thì còn gấp đôi bình thường nữa)
Tất nhiên là các bác xin single visa rồi, một lần quá cảnh thôi, một lần vào chơi. Chứ chẳng lẽ vào TQ đến 2 lần?! Nhưng nếu các bác vào chơi Beijing ở đường về thì phải cực cẩn thận, vì ở Yunan, nếu các bác không nói rõ ràng là tao chỉ quá cảnh thôi, anh hải quan sẽ gạch bậy vào visa của các bác, và thế là, tiêu! (Như bạn Đặc của em, khi quay lại TQ đã gặp rắc rối vụ này)

Visa Mongolia: Các bác có thể nhờ bạn bè đi xin giùm, ở đại sứ quán MC tại Hà Nội (15USD) hoặc lãnh sự quán MC tại HCM (30USD). Lãnh sự quán HCM sẽ gửi ra đại sứ quán HN làm. Chắc đó là lý do của khoản tiền chênh lệch.

Lãnh sự quán MC tại HCM nằm ở 84 Đường Thích Minh Nguyệt, ấp 2, Quận Tân Bình. Điện thoại (08) 3 997 0691, (08) 3 997 0692.

Cái lãnh sự quán này buồn cười ác, vì sao buồn cười thì đến rồi biết!
Để xin visa Mongolia bạn cần thư mời của bên Mongolia. Để có thư mời bạn phải thông qua một tour agency (sẽ nói kỹ ở phần sau). Agency này sẽ gửi email thư mời có đóng dấu ký tên cho bạn. Mới đầu LSQ sẽ đòi thêm là Sở Ngoại Vụ Mongolia phải chứng nhận ì xèo vào thư mời nhưng các bác cứ lờ đi, tới lui một hồi thì cũng được cấp visa thôi. Vì sao vào Mongolia lại khó khăn thế ư? Hẹn kể chuyện này với các bác trong một dịp khác.

3. Ấy đi cho tớ theo cùng – Đói no tớ chịu lạnh lùng tớ cam

Tour Agency ở Mongolia thì nhiều, nhưng cháu “mần” với Khongor Guesthouse (là pick của Lonely Planet) và cực kì thỏa mãn với bạn này, nên sẽ giới thiệu cho các bác bạn Khongor này. http://get.to/khongor

Các bác cứ mail tới đó và đề nghị họ gửi thư mời. Làm ăn rất chuyên nghiệp và mau lẹ. Khongor GH ở ngay trung tâm Ulaanbaatar (UB), có dịch vụ cho thuê phòng và dịch vụ du lịch. Phòng thì tạm, nhưng dịch vụ du lịch thì tuyệt!

Dorm = 5USD/bed/night – bao gồm simple breakfast (nghĩa là bánh mì bơ mứt trà cà phê). Giường không đẹp lắm nhưng để ngủ thì cũng được.

Tour: Du lịch Mongolia đồng nghĩa với những roadtrip. Nghĩa là bạn thuê một chiếc van hoặc Jeep có tài xế lái rồi du hí các miền.

Thời gian tham khảo cho các trip cơ bản:
– North and Central = 14 days
– East = 3 – 5 days
– West = 25 days
– Gobi dessert = 9 days

Tùy số ngày bạn có và nguyện vọng của bạn mà bạn quyết định xem mình sẽ đi đâu.

Nếu bạn đi 1 nhóm khoảng 5 người thì perfect. Thuê 1 chiếc xe van gồm tài xế và tour assistant nói tiếng Anh, chi trả tất tật các phí ăn ở ngủ nghỉ chơi bời là khoảng 37USD/ngày/bạn. Đi bao nhiêu ngày cứ nhân lên bấy nhiêu tiền. Bạn tour assistant sẽ phiên dịch và nấu ăn cho bạn trong suốt hành trình.

Nếu bạn đi lẻ, thì buộc phải tìm bạn đồng hành cùng ý hướng với mình ở UB để cùng đi chơi, cùng chia tiền (trừ khi bạn là đại gia). Cái này gọi cho vui là “tìm khách”. Bạn sẽ phải rảo khắp các quán café để lại những mẩu giấy nhắn kiểu như “2 beautiful VNese girls want to find buddies for the trip to Khovgol lake, departure on 27 July. Handsome guys preferred but not a must. Mail me at emxinhkhongyeulinhtinh@yahoo.com

Đi kiểu này cũng rất vui. Tha hồ quen bạn mới, tha hồ tám chuyện. Nhưng cái gì cũng có mặt trái của nó. Ngồi van cùng một bà già khó tính hay một em … hôi nách trong suốt 14 ngày thì thôi rồi!
Bạn Mít Đặc của mình sẽ viết 1 bài kỹ hơn về chuyện này trên báo gì đó, các bạn nhớ đón xem!

4. Làm gì cũng phải có tool – Có con dao cùn cũng nhớ mang theo (copy từ Phượt)

Những thứ cơ bản thì chả nói làm gì. Cháu chỉ khuyên các bác những thứ mà các bác có thể không nghĩ đến.

Nước rửa tay khô: ở Mông Cổ mà không có thứ này thì cứ gọi là mệt.
Khẩu trang: để che mũi vì đi Russian van rất hôi xăng, và khi cưỡi ngựa lên núi thì sẽ rất lạnh mũi.
Quần áo ấm đầy đủ dù các bác đi vào mùa hè, nếu các bác có ý định lên miền bắc. Nhiều áo mỏng sẽ ổn hơn 1 áo dày.
Giày du lịch không thấm nước: để cưỡi ngựa hoặc cưỡi lạc đà.
– Áo khoác không thấm nước: nhỡ giời có mưa.
Áo mưa tiện dụng. Tuy nhiên đừng có dại mà mặc áo mưa khi đang cưỡi ngựa.
Gối ngủ trên tàu, xe: không phải để ngủ trên tàu xe mà là để … nhét vào mông khi cưỡi ngựa nếu không muốn đi hai hàng suốt mấy ngày trời.
Giấy vệ sinh: nhớ mua trước khi đi road trip.
– Một bộ bài để uýnh mỗi khi đim về.
– Chà bông. 2 kg!
– Sách: “Việt Nam quê hương tôi”, “Làm sao để nuôi con khỏe dạy con ngoan” để đọc khi nhớ nhà. Hahah. Đùa đấy!


16 lý do nhất định phải tới Mông Cổ một lần trong đời

Cứ vào tháng Bảy hàng năm, đất nước Mông Cổ lại trở nên nhộn nhịp khi diễn ra lễ hội truyền thống Naadam với nhiều môn thể thao có từ hàng ngàn năm trước.



1. Khám phá sa mạc Gobi

Khác với sa mạc Sahara, sa mạc Gobi ở Mông Cổ thu hút du khách không chỉ bởi khí hậu đặc trưng mà vì đây còn là nơi sinh sống của nhiều loài động vật quý hiếm, như lạc đà hai bước Bactrian, linh dương Gazen đuôi đen, gấu Gobi, báo tuyết. Vùng đất này là nơi lưu giữ nhiều hóa thạch quan trọng, gồm những hang động có từ thời tiền sử, dụng cụ bằng đá có niên đại 100.000 năm. Đây cũng là nơi tìm thấy quả trứng khủng long đầu tiên trên thế giới. Ảnh: Timothy Allen/Getty Images.

2. Thăm thành phố hiện đại Ulaanbaatar

Nằm cạnh bờ sông Tuul, Ulaanbaatar (hay còn gọi là Ulan Bator) là thủ đô và là thành phố lớn nhất Mông Cổ. Thành phố này từng thay đổi vị trí 28 lần và hiện là trung tâm văn hóa, kinh tế và tài chính của cả nước. Du khách có thể tham quan khu mua sắm sang trọng gần quảng trường Sukhbaatar, chiêm ngưỡng tòa tháp Blue Skype cao nhất nước và nghỉ ngơi tại khách sạn Shangri-La có tới 290 phòng. Ảnh: Stephen Exley/Getty Images.

3. Tu viện Gandan Khiid
Được xây dựng vào năm 1835, tu viện Gandan Khiid (hay còn gọi là tu viện Gandantegchinlen) là một trong những tu viện lớn nhất Mông Cổ. Bên trong tu viện còn lưu giữ một bức tượng Magjid Janraisig (Quán Thế Âm) cao 26m, nặng 20 tấn, được mạ vàng và trang sức, là bản sao của một bức tượng đã bị phá hủy năm 1920. Ảnh: Jenny Jones/Getty Images.

4. Xem thợ săn Kazakhs huấn luyện đại bàng vàng

Người dân Kazakhs sống trên dãy núi Altai quan niệm rằng chim đại bàng có thể xua đuổi những điều xấu xa trong tâm hồn con người. Đây cũng là tộc người duy nhất trên thế giới dùng đại bàng vàng để săn bắt. Bức ảnh trên do nhiếp ảnh gia Asher Svidensky ghi lại khoảnh khắc bé gái Ashol-Pan (khi đó mới 13 tuổi) đang huấn luyện chim đại bàng săn mồi của mình. Ảnh:Asher Svidensky.

5. Ủng Mông Cổ

Ủng Mông Cổ (hay còn gọi là Gutul) là lọai ủng khâu tay truyền thống được làm từ da, có thể chịu được sự khắc nghiệt của thời tiết. Mũi ủng thường hếch lên để tránh hất đất (cát) lên chân và nếu ngã thì các kỵ binh cũng không bị mắc chân lại trên ngựa. Ảnh: Laurie Noble/Getty Images.

6. Dãy núi Khangai

Mọc lên từ những sườn núi thoai thoải trên đồng cỏ, dãy núi Khanghai là nguồn cung cấp nước chủ yếu cho các sông Orkhon, Selenge, Ider, Zavkhan và các hồ Orog và Böön tsagaan. Đỉnh núi cao nhất nơi đây là Otgontenger với độ cao hơn 4.000 mét. Ảnh: Shenzhen Harbour/Getty Images.

7. Nghe cát “hát” ở sa mạc Gobi

Ngày nay, có rất nhiều du khách tìm đến các cồn cát ở sa mạc Gobi chỉ để nghe cát “hát”. Khi gió mạnh, tiếng cát như tiếng “gầm” của một con thú; còn khi có làn gió nhẹ, âm thanh đó nghe rất du dương… Lý giải hiện tượng trên, các chuyên gia Nhật Bản cho rằng có thể có một cung điện cổ dưới những đụn cát Gobi, trong khi người Nga lại nhận định hàm lượng thạch anh trong cát là nguyên nhân giúp cát “hát”. Ảnh: Ash Western/Flickr.


8. Polo – Môn thể thao vua

Từ lâu, người Mông Cổ được xem là đã có công truyền bá Polo từ đất nước Ba Tư sang các quốc gia phía Đông, sau đó môn thể thao này mới du nhập vào phương Tây và phát triển mạnh mẽ cho tới bây giờ. Ngày nay các đấu thủ polo trẻ được tập luyện tại thung lũng Orkhon để chuẩn bị cho các giải đấu diễn ra hàng năm. Ảnh: Michel Setboum/Getty Images.

9. Uống rượu arkhi

Rượu arkhi (hay còn gọi là Vodka Shimiin Arkhi) là loại rượu được làm từ sữa bò Tây Tạng lên men, có vị chua và độ cồn khá “nặng”. Quá trình làm rượu arkhi rất phức tạp, đòi hỏi người ủ rượu phải có rất nhiều kỹ năng và sử dụng vật liệu thích hợp. Loại rượu này vốn chỉ được ủ bởi người dân sinh sống vùng nông thôn và nếu may mắn, du khách có thể được mời một ly arkhi khi ghé thăm nhà lều (hay còn gọi là ger) của họ. Ảnh: Paul Harris/Getty Images.

10. Xem đấu vật tại lễ hội Naadam

Naadam (tiếng Mông Cổ nghĩa là “trò chơi”) là lễ hội lớn nhất của người dân nơi đây, được tổ chức vào tháng Bảy hàng năm với ba môn thể thao chính diễn ra trong ba ngày là: đấu vật, cưỡi ngựa và bắn cung. Khi thi môn đấu vật, hai đối thủ sẽ mặc trang phục quần ngắn bó sát, áo jacket hở, đầu đội mũ nhỏ và mang ủng truyền thống. Ảnh: Thomas L. Kelly/Getty Images.

11. Đua ngựa

Ngoài việc điều khiển ngựa di chuyển khéo léo với tốc độ nhanh, các kỵ sĩ tham gia môn đua ngựa còn phải có kỹ năng bắn cung tốt, nhắm vào những mục tiêu di động (chim đang bay lượn trên trời), hoặc là mục tiêu tĩnh (tấm bia đặt dưới mặt đất). Có tới 1.000 con ngựa đua trên đồng cỏ trong suốt thời gian diễn ra lễ hội Naadam, và những chú ngựa chiến thắng cũng sẽ được tôn vinh bằng các bài hát và thơ ca nói về thành công của chúng. Ảnh: Per-Andre Hoffmann/Robert Harding Picture Library.

12. Hồ Khovsgul

Nằm dưới chân núi Sayan và giáp với khu rừng Taiga bạt ngàn của Siberi, hồ Khovsgul là một trong số 17 hồ cổ đại thế giới. Với người Mông Cổ, đây là địa điểm tâm linh vô cùng thiêng liêng, đem lại cảm hứng cho nhiều pháp sư. Hồ dài 136 km, nằm ở độ cao khoảng 1.645 m so với mực nước biển và có sức chứa lên đến 70% lượng nước ngọt dự trữ của Mông Cổ và chiếm 1% lượng nước dự trữ của thế giới. Ảnh: Tulga Otgonbaatar/Tulga Photos.

13. Cung điện Mùa Đông

Nằm ở rìa phía nam thủ đô Ulaanbaatar, cung điện Mùa Đông là cung điện duy nhất còn sót lại của các vị vua chúa Mông Cổ thời xưa. Vào sâu bên trong cung điện, du khách sẽ được chiêm ngưỡng các loại vũ khí, trang phục của nhiều tầng lớp trong đế chế Mông Cổ xưa, cũng như những vật trang trí được làm từ len, da, lông thú, với những chi tiết chạm khắc, vẽ tay tỉ mỉ, và vô cùng tinh xảo. Ảnh: Jane Sweeney/Getty Images.

14. Đài tưởng niệm Zaisan

Đài tưởng niệm Zaisan được dựng trên đỉnh một ngọn đồi phía nam thành phố Ulaanbataar từ thời Liên Xô cũ để tưởng nhớ các chiến sĩ Mông Cổ đã hy sinh trong Thế chiến thứ II. Những bức tranh đầy màu sắc trên tường đài chứa đựng nhiều giá trị lịch sử, như ghi lại những sự kiện đặc biệt diễn ra trong thành phố vào từng thời điểm. Ảnh: Tuul và Bruno Morandi/Getty Images.

15. Khu tưởng niệm Thành Cát Tư Hãn

Khu phức hợp tưởng niệm Thành Cát Tư Hãn nằm trên thảo nguyên cách thủ đô Ulaanbaatar khoảng 54km về phía đông, với điểm nhấn là bức tượng vị hoàng đế vĩ đại của người Mông Cổ đang xung trận trên lưng ngựa. Người ta đã dùng đến 250 tấn thép không gỉ để dựng lên bức tượng khổng lồ cao 40m trên bệ đỡ cao 10m được nâng đỡ bằng 36 trụ cột tượng trưng cho 36 vị đại hãn kế tục vương triều của Thành Cát Tư Hãn. Ảnh: Tuul và Bruno Morandi/Getty Images.

16. Khu nhà lều Three Camel Lodge

Tọa lạc gần ngôi làng của Dalanzadgad ở phía Nam tỉnh Gobi và Bulgan, khu nhà lều Three Camel Lodge được mệnh danh là “khách sạn 5 sao” nơi đây với gần 50 lều được làm theo kiểu truyền thống, sử dụng bếp lò sưởi bằng gỗ, và trang bị phòng tắm tiện nghi. Ngoài ra, nhà hàng Buagtai ở đây còn phục vụ các món ăn địa phương để du khách có thể trải nghiệm các món ăn của người dân Mông Cổ, và có cả thực đơn quốc tế dành cho những ai không quen với ẩm thực nơi đây. Ảnh: Bloomberg.

Một đêm trên thảo nguyên Mông Cổ

Tháng 7 ở Mông Cổ là mùa hè, cũng là thời gian du lịch tốt nhất ở vùng thảo nguyên. Nhìn xa xa và từ trên cao, thảo nguyên dường như chỉ có cỏ, một màu xanh mát mắt trải dài.

Khi chúng tôi nhận xong lều của mình cũng là lúc mặt trời vừa khuất sau dãy đá trên đồi sau lưng. Trên thảo nguyên, thỉnh thoảng lại có những dãy đá như vậy. Do kết cấu đá, cộng với thời gian và nắng gió, nhiệt độ qua hàng trăm năm, có những phiến đá mang đủ màu sắc như nhũng bức tranh trừu tượng và đủ mọi hình thù.

Đêm buông một tấm màn mỏng thật nhanh xuống những mái lều, bầu trời dần sẫm lại và chuyển từ một màu xám đậm sang xanh navy rồi ngày một đen thẫm hơn. Khi chúng tôi đã rửa ráy qua loa và quay trở lại ngôi lều sinh hoạt chung giữa khu làng, thì những ngôi sao đầu tiên đã xuất hiện trên bầu trời. Nhiệt độ đang xuống mỗi lúc một thấp.

Trong ngôi lều chung không khí thật ấm cúng. Bữa tối có khoai tây sốt cà, cơm nấu đậu bo, ớt chuông và bí ngòi xào, sườn cừu và đùi gà hầm. Sữa ngựa được để trong những ấm đồng lớn, còn trà và cà phê thì được uống trong những cái bát gỗ.


Những mái lều trên thảo nguyên xanh ngát màu cỏ.

Gia súc phổ biến của dân du mục Mông Cổ là ngựa, cừu, bò và lạc đà, trong đó ngựa chiếm vị trí quan trọng hàng đầu. Ngựa là phương tiện giao thông chính trên thảo nguyên, cũng là nguồn thực phẩm bên cạnh thịt cừu, bò và dê. Bữa sáng của chúng tôi thường có bánh bột chiên (giống như quẩy ở ta), phô-mai dê, sữa chua khô và sữa ngựa.

Sữa ngựa vắt ra được chứa trong những thùng sắt để qua đêm và hớt lớp váng trên mặt, rồi cho vào những bao da lớn, dùng một cây gỗ khuấy mạnh. Sữa lên men chua, trở thành món sữa ngựa. Thoạt nhìn sữa này trong như sữa mẹ, uống vào có vị nồng nồng, chua thanh. Đây là một trong những thực phẩm chủ yếu của dân du mục trong suốt mùa hè. Sữa chua khô làm từ váng sữa để lên men và phơi khô thành những tấm bánh màu trắng đục, rắn như đá nhưng khi cho vào miệng nhai thì thấy dẻo và có vị béo, ngây ngấy.

Món đặc trưng trong các bữa trưa và tối của người Mông Cổ là thịt nướng. Họ không tẩm ướp nhiều như người Hàn Quốc mà xâu thịt vào que như kiểu Schashilik của người Nga nướng trên bếp than, đôi khi cũng nướng trên đá, ăn cùng bánh bột hoặc cơm.

Cả căn lều sực nức mùi đồ ăn, mùi cừu và mùi lông thú đặt trên những chiếc rương gỗ quanh lều, tạo nên một thứ mùi đặc trưng, nhưng rất khó gọi tên. Sau khi đã đánh chén no say, vừa bước ra khỏi lều lớn, chúng tôi chợt rùng mình vì khí lạnh ập thẳng vào mặt. Tưởng như sỗ sàng, nhưng đó lại là một cái lạnh ngọt ngào, đầy ve vuốt và rất dễ chịu.

Tôi mặc một áo sơ-mi dài tay, áo gi-lê, áo khoác ngắn, thêm một áo khoác dài, quần jeans, đi hai tất mỏng và quấn khăn kín mít. Đó là trang phục đêm hè của tôi trên thảo nguyên, đủ “mát” để có thể tham dự đêm lửa trại giữa mênh mông núi đồi. Khi ngọn lửa bùng lên soi sáng cả một vùng đồi và vòng người dần đông, tiếng trống bắt đầu vang lên rộn rã. Shaman, vị pháp sư của bộ tộc xuất hiện và nhảy múa trong tiết tấu ngày một nhanh của trống.

Các bộ lạc du mục trên thảo nguyên trước kia tôn thờ thần linh (Shamanism) và các pháp sư luôn giữ một vị trí đặc biệt trong các bộ lạc. Điệu múa có nhiều động tác huyền bí, cầu thần, cầu hạnh phúc, may mắn, sức khỏe cho người và gia súc. Đám họa sĩ ngà ngà say bắt đầu cất tiếng hát trong một vòng tròn trên cỏ. Tiếng Anh, tiếng Nga, tiếng Mông Cổ, tiếng Việt, tiếng Hoa… Vodka, bia Legend, lửa trại, âm nhạc và đất trời thảo nguyên, tất cả đã kết nối vòng người đa sắc tộc một cách thật tự nhiên. Trên đầu chúng tôi là bầu trời đầy sao, dưới kia là thảo nguyên trong đêm đen vẫn nồng hương cỏ hoa. Và chúng tôi giống như những người du mục chăn cừu lạc lối về.

Hai họa sĩ người Đài Loan ở chung đã đốt củi ở lò sưởi trong lều khi tôi quay trở về. Mỗi ngôi lều như thế có bốn người, giường có nệm và sàn trải thảm, giữa lều là một cái bàn nước nhỏ và vài ngọn nến. Về đêm, không khí trong lều ấm hơn nhờ lò sưởi, nhưng càng lúc càng có cảm giác khó thở và tôi đành bung cửa lều cho thoáng.

Đang mơ màng chìm dần vào giấc ngủ sâu, đột nhiên nghe tiếng chó sủa râm ran từ xa vọng lại. Vẫn còn ngái ngủ và mắt nhắm mắt mở, tôi lò dò ra cửa… và giật mình đánh thót trong một nỗi sợ hãi khủng khiếp khi thấy một bóng đen to lớn, rõ là hình vuông của một con thú 4 chân, lao vút qua trước mặt. Lúc đó mới nhớ tới lời dặn của hướng dẫn viên Bill, ngủ lều trên thảo nguyên phải luôn đóng cửa đề phòng có thú. Sáng hôm sau thấy có cái rãnh lớn chạy vòng đằng sau một số lều, không hiểu có phải con dũi? Và cũng không biết con vật to lớn lông đen đêm trước là con gì.

Tự nhiên thấy thảo nguyên thật bí hiểm, nhưng thật lạ, là vẫn vô cùng gần gũi. 
(sưu tầm)

Kế hoạch phượt Mông Cổ

Đi theo cung HN - Nam Ninh - Bắc Kinh - Mông Cổ (sưu tầm)

FB: https://www.facebook.com/Eiko.Lucifer

Lịch trình như sau:

- Ngày 1: Đi xe ô tô sang Nam Ninh từ bến xe Nước Ngầm. Ở lại Nam Ninh 1 đêm
- Ngày 2: Đi tàu đến Bắc Kinh (26 tiếng)
- Ngày 3: Đến Bắc Kinh, đi xe bus sang Erlian bắt tàu đi Ulaanbaatar hoặc bắt tàu từ Bắc Kinh đi Ulaanbaatar (28 tiếng ngày)
- Ngày 4: Đến Ulaanbaatar: sa mạc Gobi, camping

Lượt về: Bắt tàu ngược lại quay về Bắc Kinh - về Nam Ninh - về Hà Nội


Bản đồ Mongolia.
Chi phí:

1. Visa

- Visa TQ: 60$ + 5$ dịch vụ, làm loại 1 tháng 2 lần. Chỉ cần hộ chiếu + ảnh 3x4.
- Visa Mông Cổ: 15$ (HN) và 30$ (HCM), cần hộ chiếu + ảnh + thư bảo lãnh của cá nhân hoặc cty nào đó bên Mông Cổ gửi về cho mình.
Thư bảo lãnh mình có thể mua dịch vụ (khoảng 10$), ngoài ra thì không cần chứng minh nghề nghiệp hay tài chính. Làm trong 1 tuần là có, thời hạn 30 ngày. Thư này là bên Mông Cổ làm rồi gửi qua cơ quan ngoại giao Mông Cổ rồi gửi sang cho đại sứ quán Mông Cổ ở VN. Gửi hồ sơ khoảng 1 tuần là có.

Đại sứ quán Mông Cổ

HCM (lãnh sự quán): 84 Đường Thích Minh Nguyệt, ấp 2, Quận Tân Bình. ĐT: (08) 3 997 0691, (08) 3 997 0692.
Hà Nội: số 5 Vạn Phúc, Ngọc Khánh, Ba Đình, Hà Nội. ĐT: 04 3845 3009.

2. Di chuyển:
- Xe bus Hà Nội - Nam Ninh: 500k/chiều
- Lịch tàu chạy từ BK đến Ulaanbaatar, mất khoảng 27 tiếng, giá tàu nằm cứng khoảng 1248 NDT (980 NDT vé đoàn) & nằm mềm là 1793 NDT (1397NDT vé đoàn)

Giá tàu xe trọn gói là 500$. Giá land 14days tại MC là 30$/day (tức 420$ tổng - chưa bao gồm ăn uống và guest house, đã có ger). Cộng 100$ visa nữa tổng chính xác là 1020$ cho hành trình 17days. Có thể mang bếp cồn và bát đũa theo để dã chiến.

Tầm 20~25tr nếu đi ô tô, máy bay cộng thêm 10tr nữa.

Đi máy bay

14 ngày + 2 ngày bay = 16 ngày.

Giá vé máy bay: 760$ + 3% phí chuyển tiền.
Giá land tour:700$ cho 14 ngày (không bao gồm ăn uống và tất cả ngủ ở ger). 
Đã bao gồm: xe (7 chỗ), local guide, vé tham quan. 
Phí thư mời visa là 15$ + phí dịch vụ visa ở Việt Nam. 
Guide là Zolo chuyên tổ chức tour Mongolia cho người Việt.

Đối tác land: Khongor Tuor, OTAM...

Tổng chi phí nếu ở Hà Nội là 1533$ (khoảng 33tr), HCM mất thêm 1 ít làm visa ở lãnh sự quán (khoảng 30$), và phí ra Hà Nội nếu muốn đi chung với nhóm Hà Nội (hoặc gặp nhau ở điểm transit).

Ăn uống nên chúng ta sẽ tự lo chi phí này, tắm rửa 1 tuần 2 lần (yêu cầu mang theo dầu gội khô và sữa tắm khô)

Một vài nét cơ bản về đất nước Mông Cổ

1. Tên nước: Mông Cổ (Mongolia)


2. Thủ đô: U-lan Ba-to.

3. Vị trí địa lý: Mông Cổ thuộc vùng Trung Á, bắc giáp Liên bang Nga, nam giáp Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, tây giáp Kadacstan. Phần lớn lãnh thổ là thảo nguyên, đồng cỏ và đồi núi. Rừng chiếm 10% diện tích, khí hậu lục địa, ít mưa, lạnh giá, mùa đông đến -30, - 40 độ C.

4. Diện tích: 1,565 triệu km2; có 21 tỉnh.

5. Dân số: 2,6 triệu người gồm hơn 10 dân tộc (năm 2009). Dân tộc Mông Cổ (Khalkh) chiếm trên 75% số dân
.
6. Ngày Quốc khánh: 11 tháng 7 (ngày cách mạng Nhân dân thắng lợi - 11/7/1921).

7. Tiền tệ: Đồng Tugrik 

8. Thể chế:

- Quốc hội (nghị viện): 76 ghế, nhiệm kỳ 4 năm.
Tổng thống được bầu trực tiếp, nhiệm kỳ 4 năm.

- Chính phủ: là Chính phủ Liên hiệp giữa Đảng Nhân dân cách mạng Mông Cổ và Đảng Dân chủ, gồm 15 thành viên gồm: Thủ tướng, 2 Phó Thủ tướng và 12 Bộ trưởng.

9. Đại sứ quán

Địa chỉ Đại sứ quán Mông Cổ tại Việt Nam:

Địa chỉ: Khu Ngoại giao đoàn số 6, Vạn Phúc, Hà Nội, Việt Nam
Điện thoại: 04-328453009
Fax: 04-38454954
Email: mongembhanoi@vnn.vn

Đại sứ quán Việt Nam tại Mông Cổ:

Địa chỉ: Enkhtaivny Urgun Chuluu 47 – C.P.O Box 670 Ulaanbaator.
Điện thoại: +976-11-458917
Fax: +976-11-458923
Email: vinaemba@magicnet.mn


Giờ địa phương so với Việt Nam: + 1 giờ

Đây là quốc gia có diện tích lớn thứ 18 trên thế giới đồng thời là quốc gia không giáp biển có diện tích lớn thứ nhì, sau Kazakhstan. Với một diện tích rộng lớn nhưng dân số chỉ khoảng 3 triệu người (2007), Mông Cổ trở thành nước có mật độ dân cư thấp nhất hành tinh.

Phần lớn đất đai Mông Cổ không thể trồng trọt được, chủ yếu là thảo nguyên, đồi núi và sa mạc. Thủ đô và thành phố lớn nhất của Mông Cổ là Ulan Bator.

Vào thế kỉ 13, người Mông Cổ đã tiến hành những cuộc chiến tranh chinh phục khắp châu Á và châu Âu. Đế chế Mông Cổ lúc bấy giờ trở thành quốc gia rộng lớn và hùng mạnh nhất thế giới.

Từ cuối thế kỉ 17 đến năm 1911, Mông Cổ bị cai trị bởi triều Thanh của Trung Quốc. Vào năm 1924, nước Cộng hòa Nhân dân Mông Cổ được thành lập và tiến hành xây dựng chế độ xã hội chủ nghĩa có liên kết chặt chẽ với Liên Xô. Sau khi chế độ cộng sản bị sụp đổ vào năm 1990, Mông Cổ đã tiến hành thông qua một bản hiến pháp mới vào năm 1992 đưa nước này chuyển sang thể chế cộng hòa nghị viện đa đảng.

Vùng đất Mông Cổ ngày nay từng là nơi sinh sống của rất nhiều tộc người từ thời tiền sử. Họ chủ yếu là những người dân du mục và dần dần phát triển thành những liên minh lớn mạnh. Năm 209 TCN, người Hung Nô đã thành lập một liên minh hùng mạnh dưới sự lãnh đạo của vua Mặc Đốn. Họ đã đánh bại người Donghu, vốn kiểm soát miền đông Mông Cổ trước kia rồi nhanh chóng trở thành một thế lực lớn uy hiếp Trung Hoa trong 3 thế kỉ sau đó. Triều Tần đã phải xây dựng Vạn Lí Trường Thành để ngăn chặn những sự xâm nhập từ phía bắc của người Hung Nô.

Sau khi bị người Trung Quốc đánh bại vào năm 428-431, một bộ phận người Hung Nô đã di chuyển sang phía tây và trở thành người Hung. Sau đó, người Rouran đã thay thế Hung Nô cai trị Mông Cổ cho đến khi bị đánh bại bởi người Đột Quyết. Người Đột Quyết cai quản Mông Cổ trong hai thế kỉ 7 và 8. Tiếp đó, họ lại bị thay thế bởi tổ tiên của người Uyghur ngày nay, và sau đó là người Khiết Đan và người Nữ Chân. Vào thế kỉ 10, Mông Cổ bị chia thành rất nhiều bộ lạc nhỏ liên kết rời rạc với nhau.

Đế quốc Mông Cổ được Thành Cát Tư Hãn thành lập năm 1206 sau khi thống nhất các bộ lạc Turk-Mông Cổ và sau đó bành trướng sang đại lục Á-Âu, khởi đầu bằng việc xâm lược Tây Hạ ở phía bắc Trung Quốc và đế quốc Khwarezm (Hoa Thích Tử Mô) ở Ba Tư. Vào thời kỳ cực thịnh của nó, Hòa bình Mông Cổ (con đường tơ lụa thuộc đế quốc Mông Cổ) đã tạo điều kiện cho giao lưu văn hóa và mậu dịch giữa phương Đông và phương Tây trong thời kỳ thế kỷ 13 - thế kỷ 14.


Vào thời điểm Thành Cát Tư Hãn mất năm 1227, đế quốc này được chia cho 4 người con trai của ông với người con trai thứ 4 là đại hãn, và đến những năm 1350, các triều Hãn rạn nứt và đánh mất trật tự mà Thành Cát Tư Hãn đã mang lại. Cuối cùng, các triều Hãn xa rời nhau, trở thành các triều đại Ilkhanate ở Ba Tư, triều Chagatai ở Trung Á, Kim Trướng hãn quốc ở địa phận nước Nga ngày nay, và triều Nhà Nguyên ở Trung Quốc

Sau khi bị người Hán đánh bại, người Mông Cổ đã phải rút lui về đất nước mình và nhà Nguyên tiếp tục tồn tại ở đó, được các nhà sử học hiện đại gọi là nhà Bắc Nguyên. Nhà Minh điều quân xâm chiếm Mông Cổ năm 1380, và vào năm 1388 đã giành được một thắng lợi quan trọng, Karakorum (thủ đô Mông Cổ) bị tàn phá, người Mông Cổ về cơ bản nằm trong hệ thống chư hầu của Nhà Minh.

Tiếp đó, vào thế kỷ 17 người Mông Cổ bị người Mãn Châu (Nữ Chân) tấn công mạnh mẽ. Năm 1636, Mông Cổ trở thành một phần của đế chế Mãn Thanh. Năm 1911 nhà Mãn Thanh sụp đổ, Mông Cổ trở thành nước tự trị từ 1911 đến 1919.

Ngày 11 tháng 7 năm 1921, được Liên Xô ủng hộ nước Cộng hòa Nhân dân Mông Cổ ra đời theo (chế độ Xã hội chủ nghĩa). Từ 1990, do ảnh hưởng từ sự sụp đổ của Liên Xô, Mông Cổ bắt đầu tiến trình dân chủ hóa, cải tổ kinh tế, chính trị, chuyển sang chế độ đa nguyên, đa đảng với 18 chính đảng chính thức hoạt động, trong đó Đảng Nhân dân Cách mạng Mông Cổ (cộng sản) là chính đảng lớn nhất.

Địa lý



Trung tâm Mông Cổ là thảo nguyên tương đối bằng phẳng. Phần phía nam bị bao phủ bởi sa mạc Gobi, trong khi phía bắc và phía tây là núi. Hồ Uvs Nuur, chung với Cộng hòa Tuva thuộc Liên bang Nga là một di sản tự nhiên thế giới.

Hầu như toàn bộ đất nước có nhiệt độ cao trong mùa hè và rất lạnh vào mùa đông, với nhiệt độ trung bình tháng tháng 1 xuống dưới −30 °C (−22 °F). Đôi khi còn có những điều kiện khí hậu như zud hay dzud. Thủ đô Ulan Bator có nhiệt độ trung bình thấp nhất trong tất cả các thủ đô trên thế giới

Chính trị và hành chính

Hiện nay, chính trị ở Mông Cổ là đa đảng, có 18 chính đảng cùng hoạt động. Đảng lớn nhất là Đảng Nhân dân Cách mạng Mông Cổ

Cơ cấu chính trị với hình thức dân chủ nghị viện, đứng đầu nhà nước là tổng thống với nhiệm kỳ 04 năm. Tổng thống hiện nay là ông Nambaryn Enkhbayar được bầu làm lãnh đạo từ tháng 5/2005

Chính phủ hiện nay của Mông Cổ là chính phủ liên hiệp, với nhiệm kỳ 04 năm. Thủ tướng hiện nay là ông Sanjaagiin Bayar,

Mông Cổ phân chia hành chính gồm 21 tỉnh dưới quyền trung ương



Đối ngoại

Mông Cổ là thành viên của Liên Hiệp Quốc, đồng thời cũng là thành viên của các tổ chức như WTO, ARF, ASEM

Kinh tế

Từ năm 1990, cùng với sự thay đổi ở Liên Xô, Mông Cổ chuyển sang nền kinh tế thị trường, đến những năm gần đây khu vực kinh tế tư nhân chiếm tới 70%, tốc độ tăng trưởng GDP hàng năm từ 5-7%, với ngành kinh tế chính là ngành chăn nuôi gia súc trên các đồng cỏ. Kim ngạch thương mại hàng năm trong những năm gần đây mới đạt hơn 1tỷ USD

Dân cư

Mông Cổ có tổng dân số gần 3 triệu người (thống kê năm 2007), đứng hàng thứ 139 trên thế giới với hơn 10 dân tộc trong đó dân tộc chính là người Mông Cổ (Khalkh chiếm khoảng 75% dân số. Riêng tại thủ đô Ulaanbaatar có tới hơn 860 nghìn người chiếm gần 1/3 tổng dân số cả nước.


Ngôn ngữ

Ngôn ngữ chính thức của Mông Cổ là tiếng Mông Cổ Khalkha, và được 90% dân số sử dụng. Nhiều phương ngữ khác nhau được dùng trên khắp nước. Những phương ngữ này gồm trong các ngôn ngữ Mông Cổ. Tiếng Mông Cổ thường được gộp vào trong các ngôn ngữ Altaic, một nhóm các ngôn ngữ được đặt theo tên dãy núi Altay và cũng bao gồm cả các ngôn ngữ Turk và Tungus.

Ngày nay, tiếng Mông Cổ được viết bằng bảng chữ cái Kirin, dù trong quá khứ nó được viết bằng ký tự Mông Cổ. Một kế hoạch tái sử dụng ký tự cũ được dự định vào năm 1994, nhưng vẫn chưa diễn ra vì nhiều lý do.

Ở phía tây đất nước, tiếng Kazakh và tiếng Tuva, cùng với các ngôn ngữ khác, cũng được sử dụng. Tiếng Nga là ngoại ngữ được dùng phổ thông nhất ở Mông Cổ, tiếp sau là tiếng Anh, dù tiếng Anh đã dần thay thế tiếng Nga trở thành ngôn ngữ thứ hai. Tiếng Triều Tiên đã trở thành phổ thông bởi có hàng chục nghìn người Mông Cổ làm việc ở Hàn Quốc. Sự quan tâm tới tiếng Trung Quốc, ngôn ngữ của cường quốc láng giềng, cũng đã gia tăng. Tiếng Nhật cũng phổ biến trong giới trẻ. Một số người có học và lớn tuổi Mông Cổ nói một chút tiếng Đức, bởi họ đã từng theo học tại Đông Đức cũ, trong khi một số nói các các ngôn ngữ thuộc của các quốc gia Khối Đông Âu cũ. Bên cạnh đó, nhiều thanh niên Mông Cổ sử dụng thành thạo các ngôn ngữ Tây Âu bởi họ học và làm việc tại các quốc gia đó gồm Đức, Pháp và Italia. Người điếc ở Mông Cổ sử dụng ngôn ngữ ký hiệu Mông Cổ.

Vận tải

Đường sắt xuyên Mông Cổ là tuyến đường sắt chính nối giữa Mông Cổ và các nước láng giềng. Nó khởi đầu tại Đường sắt xuyên Siberia ở Nga tại thị trấn Ulan Ude, chạy vào Mông Cổ, chạy qua Ulaanbaatar, sau đó vào Trung Quốc tại Erenhot nơi nó nhập vào hệ thống đường sắt Trung Quốc. Một tuyến đường sắt riêng biệt nối thành phố phía đông Choibalsan với tuyến Đường sắt xuyên Siberia; tuy nhiên, tuyến đường nối này đã bị đóng với hành khách sau thị trấn Chuluunkhoroot của Mông Cổ.


Mông Cổ có một số sân bay nội địa. Sân bay quốc tế duy nhất là Sân bay Quốc tế Chinggis Khaan gần Ulaanbaatar. Có các chuyến bay thẳng giữa Mông Cổ và Hàn Quốc, Trung Quốc, Nhật Bản, Nga và Đức. MIAT là hãng hàng không lớn nhất tại Mông Cổ và cung cấp cả các chuyến bay nội địa và quốc tế.
Đa phần đường bộ ở Mông Cổ chỉ là đường rải sỏi hay đơn giản chỉ là những con đường đất. Có những tuyến đường trải nhựa từ Ulaanbaatar tới biên giới Nga và Trung Quốc, và từ Darkhan tới Bulgan. Một số dự án xây dựng đường hiện đang được thực hiện, ví dụ việc xây dựng cái gọi là tuyến đường "Đường Thiên niên kỷ" đông tây.


Ngó xem món ăn tết cổ truyền các nước châu Á

Dịp tết đến xuân về, các bà nội trợ lại bận rộn chuẩn bị những món ngon truyền thống chăm chút cho bàn tiệc Tết. 

Trung Quốc: ăn bánh may mắn

Trong văn hóa người Trung Hoa từ xa xưa, Tết đến không thể thiếu được món sủi cảo hấp. Những chiếc sủi cảo nhỏ xinh được nặn từ bột với nhân thịt mặn bên trong và hấp chín. Chúng nhỏ nhắn và có hình dáng giống những nén bạc của Trung Quốc xưa. Đêm 30 tết, mọi thành viên trong nhà quây quần để gói sủi cảo trong bầu không khí ấm áp. Ăn những chiếc bánh nhỏ xinh vào đêm giao thừa, người Trung Quốc hi vọng gia đình sẽ làm ăn phát tài trong năm mới.



Những chiếc bánh nian gao có dán chữ Phúc bên ngoài

Ngoài sủi cảo, người Trung Quốc còn ăn bánh gạo nếp (gao nian) vào dịp đầu năm. Bánh làm từ đồ nếp với sự dẻo mềm, kết dính như ngụ ý mong muốn các thành viên gia đình sẽ gắn bó bên nhau. Tại nhiều vùng miền, bánh nếp có hình thù mẫu mã khác nhau nhưng đều chung một ý nghĩa mong cho năm mới an lành.

Hàn Quốc: ăn canh cầu may


Món canh Tteokguk thường được ăn kèm cùng kim chi

Tteokguk là món canh bánh gạo truyền thống của người Hàn, thường ăn vào ngày mồng 1 Tết âm lịch. Bánh trong canh làm từ bột gạo nấu trong nước hầm xương và thịt bò. Những chiếc bánh có màu trắng tinh khiết, nặn theo hình dáng đồng tiền. Người Hàn ăn canh Tteokguk vào dịp đầu năm với mong muốn có được thịnh vượng và dồi dào sức khỏe.

Singapore, Malaysia: ăn salat cá



Tới Singapore, Malaysia vào dịp tết Nguyên Đán, thực khách sẽ được mời dùng món Yu Sheng. Đây là món salad với nguyên liệu chính từ cá. Theo quan niệm của người Trung Hoa, ăn cá sẽ có cuôc sống dư dả. Món Yu Sheng gồm những miếng cá sống thái mỏng kèm nhiều rau củ bào nhỏ bày đĩa riêng. Khi ăn, đầu tiên thực khách phải xới tung đĩa rau càng nhiều càng tốt. Sau đó sẽ ăn kèm cá rưới nước sốt lên trên.

Philippines: bánh gạo ngọt Tikoy



Philippines là quốc gia có truyền thống đón tết Âm muộn nhất so với các nước châu Á khác. Năm 2012, Chính phủ nước này mới quyết định coi tết Âm là ngày lễ lớn trong năm. Vào dịp này, người dân Philippines sẽ ăn bánh gạo ngọt có tên Tikoy. Chúng được làm từ gạo nếp trộn mỡ lợn, đường, nước và trứng gà rồi rán vàng. Người dân mong muốn Tikoy sẽ mang lại sự gắn kết các thành viên trong nhà.

Mông Cổ: bánh bột và sữa ngựa


Một bàn tiệc đón tết Âm của người Mông Cổ.

Người Mông Cổ đón Tết cổ truyền có tên Tsagaan Sar kéo dài từ mồng 1 đến mồng 3 âm lịch. Món ăn truyền thống của họ sẽ là các loại bánh bột và sữa ngựa.

Cuộc sống du mục của người Mông Cổ qua lăng kính nhiếp ảnh

Mông Cổ được biết đến là đất nước của những thảo nguyên bát ngát và là nơi cư trú của cộng đồng người du mục. Những người dân Mông Cổ chủ yếu di cư theo mùa và theo nhu cầu của động vật - tìm nơi chăn thả phù hợp, tránh thời tiết khắc nghiệt.

Cuộc sống "nay đây mai đó" cũng tạo cho nhiếp ảnh gia Brian Hodges nhiều cảm hứng sáng tác. Yêu thích sự khám phá, ông đã tới đây và sống nhiều tháng trong chiếc lều của một gia đình người Mông Cổ.

Qua bàn tay nhiếp ảnh điêu luyện của mình, cuộc sống của người dân du mục giữa thảo nguyên hùng vĩ hiện ra đầy mê hoặc.





Dù diện tích rộng nhưng phần lớn đất đai ở Mông Cổ là đồng cỏ, thích hợp với chăn nuôi gia súc hơn để trồng trọt.

Cùng với đó, khí hậu nơi đây tương đối khắc nghiệt, mùa hè nền nhiệt có thể đạt tới 40 độ C trong khi mùa đông, nhiệt độ trung bình xuống - 30 độ C. Điều này khiến cho không ít cư dân Mông Cổ rời bỏ nơi quê hương của mình, chuyển qua tìm việc ở các khu công nghiệp, mỏ.





Cuộc sống của người dân du mục Mông Cổ ngày nay không khác nhiều so với tổ tiên của họ, vẫn nay đây mai đó với túp lều tròn và một đàn gia súc - tài sản lớn nhất của mỗi gia đình.



Tuy vậy, cùng với sự phát triển của thế giới, cuộc sống của họ ngày nay đã có thêm xe đạp, xe máy, các đồ gia dụng như tivi, máy giặt… lấy điện từ pin Mặt trời.



Các túp lều tròn, người Mông Cổ gọi là Yurt hoặc Ger - một nét đặc trưng trong kiến trúc Mông Cổ. Người Mông Cổ đã bắt đầu xây dựng chúng từ thế kỷ XVI. Hai cột trụ đỡ bộ khung, tâm của vòng tròn là nơi đặt bếp lò.

Bộ khung gồm 3 lớp: ngoài cùng là vải bạt trắng, lớp giữa là da thô bằng lông thú để cách nhiệt, lớp trong cùng là thảm trang trí. Trên mái lều có một khoảng trống đóng vai trò như đồng hồ, dựa vào bóng nắng rọi qua mà họ biết giờ chăn thả gia súc.



Các kích thước của lều được tính toán kỹ lưỡng để ấm vào mùa đông, mát mẻ vào mùa hè. Đồ dùng sinh hoạt cũng được sắm sửa một cách tiết kiệm để tiện lợi cho việc di chuyển thường xuyên. Mỗi năm, một gia đình dân du mục “chuyển nhà” khoảng 7- 8 lần.



Gia súc phổ biển của người dân du mục Mông Cổ là ngựa, cừu, bò và lạc đà, tại một số nơi lạnh hơn còn có thêm tuần lộc.


Ngựa là gia súc quan trọng nhất, cung cấp cho người dân sữa, thịt, là nguồn nguyên liệu chế biến thực phẩm. Dù ngày nay, các cư dân bộ tộc Mông Cổ đã sử dụng nhiều phương tiện cơ giới nhưng ngựa vẫn là phương tiện đi lại chính trên thảo nguyên.



Thức ăn chủ yếu của vào mùa hè của người du mục Mông Cổ là sữa ngựa lên men. Sữa ngựa vắt ra được chứa trong các thùng sắt để qua đêm và hớt lớp váng sữa trên mặt, rồi cho vào những bao da lớn, dùng một cây gỗ khuấy mạnh.

Vài ngày sau sữa lên men chua, trở thành món sữa ngựa có vị chua thanh như giấm.Vào mùa đông, váng sữa cũng được để lên men và phơi khô thành những bánh lớn màu phô mai, rắn như đá nhưng khi cắt ra nhai lại thấy dẻo và có vị ngậy béo.



Hàng năm, từ ngày 11 - 13/7, người du mục ở các nơi trên đất nước Mông Cổ lại cùng nhau tổ chức lễ hội Naadam nhằm kỷ niệm ngày Thành Cát Tư Hãn thành lập Nhà nước Mông Cổ (1206).

Đây là một lễ hội mang tính quốc gia và có ý nghĩa với nhiều người. Tại lễ hội, các cư dân bộ tộc sẽ cùng nhau biểu diễn âm nhạc, thể hiện điệu múa dân gian và tổ chức thi tài các môn thể thao truyền thống của Mông Cổ là đua ngựa, bắn cung, môn Polo...





Mông Cổ ngày nay tuy đã phát triển hơn nhiều so với trước đây nhưng sự tồn tại của những bộ tộc du mục vẫn mãi là nét đặc trưng của đất nước với những thảo nguyên bát ngát này. Nếu có cơ hội, bạn hãy thử một lần tới đây để được trải nghiệm “cái thú” của cuộc sống du mục.