Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015

Khám phá miền nắng gió Phan Rang

Nhắc đến Phan Rang, nhiều người sẽ nghĩ ngay đến một vùng đất “gió như Phan, nắng như Rang” với khoảng 300 ngày nắng mỗi năm, khí hậu khô như sa mạc và lượng mưa hàng năm rất ít. Điều kiện thời tiết quá khắc nghiệt, cùng địa hình ba mặt là núi bao bọc, mặt còn lại là biển cả mênh mông đã tạo nên những sa mạc cát nóng bỏng.

Tuy nhiên, Phan Rang lại là nơi có phong cảnh rất hữu tình và thiên nhiên ngập tràn nắng gió.

Biển đẹp và hoang sơ

Những bãi biển ở vùng đất khô cằn Phan Rang mang một vẻ đẹp rất nên thơ, với một màu nước biển trong xanh sâu thẳm. Nơi đây sở hữu rất nhiều bãi biển đẹp như: Cà Ná, Ninh Chữ, Bình Tiên,…Dù còn khá hoang sơ, nhưng hình ảnh những con sóng cong cong nối tiếp nhau chạy dài trên biển, cùng những đợt sóng vỗ mạnh vào ghềnh đá tung bọt trắng xóa đã làm đắm lòng bao lữ khách gần xa.



Hòa mình trong làn nước biển xanh mát giữa cái nắng rát da rát thịt và những cơn gió thổi mạnh, du khách sẽ cảm nhận được nhiều điều mới mẻ mà thiên nhiên ban tặng cho vùng đất này. Tuy nhiên, du khách khi tắm biển tại Phan Rang nên tắm ở khu vực gần bờ vì một số bãi biển ở đây thường xảy ra tình trạng sụt lỡ cát và có nhiều đá ngầm. 

Làng gốm Bàu Trúc

Nằm cách thành phố Phan Rang khoảng 10km, làng gốm Bàu Trúc ở thị trấn Phước Dân, huyện Ninh Phước, tỉnh Ninh Thuận là một trong hai làng nghề cổ nhất Đông Nam Á. Nơi đây nổi tiếng với những sản phẩm gốm Chăm được làm ra rất lạ. Gốm được nung bằng lửa rơm, không cần dùng lò nung hay men. Và đặc biệt là người Chăm theo chế độ mẫu hệ nên công việc làm gốm hoàn toàn do phụ nữ nặn vuốt bằng cách đi giật lùi quanh bàn nặn chứ không dùng bàn xoay.


Người dân sử dụng đất sét sông Quao trộn với cát để tạo ra các sản phẩm Gốm Bàu Trúc. Đây là loại đất sét chỉ được lấy một năm một lần và kéo dài trong vòng nửa tháng. Tuy kỹ thuật khá thô sơ nhưng những chiếc bình hoa, lu đựng nước, chiếc đĩa, cái chum,…cùng những hoa văn độc đáo đã cho thấy sự khéo léo của người dân làng nghề. Đến đây, du khách sẽ được trải nghiệm cảm giác được tự tay làm ra một sản phẩm gốm sứ và hiểu hơn về nét đặc trưng của làng Gốm Bàu Trúc.
 
Làng dệt thổ cẩm Mỹ Nghiệp

Vốn nổi tiếng là làng nghề dệt thổ cẩm truyền thống của người Chăm tại Ninh Thuận, Mỹ Nghiệp cũng là một trong những làng nghề cổ nhất Đông Nam Á với các công đoạn dệt truyền thống được lưu giữ từ xưa đến nay. Đồng thời, để dệt nên những tấm thổ cẩm độc đáo, người dân Mỹ Nghiệp đã tự trồng bông làm nguyên liệu sản xuất, sử dụng phẩm nhuộm là cây cỏ thực vật và dùng khung gỗ, hoặc tre còn thô sơ làm công cụ.



Khám phá làng dệt Mỹ Nghiệp, du khách sẽ thấy được sự cần mẫn của phụ nữ Chăm đang luồn từng sợi chỉ dệt thổ cẩm một cách tỉ mỉ. Những tấm thổ cẩm có sức hút rất đặc biệt bởi những hoa văn sang trọng, quý phải như Văn thần đèn, Siva, Rồng trời, hay những con voi Tây Nguyên, hoa mai của người Việt,… 

Tháp Chăm huyền bí

Dưới cái nắng như thiêu như đốt ở Ninh Thuận, ngọn tháp Chăm vẫn đứng sừng sững giữa đất trời, mang theo một vẻ đẹp hoàn mỹ và ẩn chứa nhiều điều bí ẩn. Tháp Pklong Gia Rai được xem là một trong những ngọn tháp đẹp nhất trong tất cả những ngọn tháp Chăm còn tồn tại ở Việt Nam.



Du khách đến Phan Rang sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng ngọn tháp độc đáo ấy qua lối kiến trúc, nghệ thuật, điêu khắc đã đạt đến trình độ đỉnh cao, biểu trưng cho sự phát triển huy hoàng của một nền văn hóa Champa cổ xưa trên vùng đất này.

Ruộng muối bát ngát

Những ruộng muối bát ngát, thênh thang trải dài theo những bãi biển chính là điểm hấp dẫn du khách khi đặt chân đến khám phá miền nắng gió Phan Rang. Những hạt muối trắng xóa hòa cùng màu xanh của bầu trời và màu nâu của đồng ruộng đã vẽ nên một bức tranh sinh động về cuộc sống đời thường của người dân nơi đây.



Để chiêm ngưỡng những cánh đồng muối rộng lớn, du khách nên ghé qua Cà Ná. Không chỉ có bãi biển trong xanh tuyệt đẹp mà Cà Ná còn là nơi canh tác ruộng muối nổi tiếng nhất Ninh Thuận. Muối ở đây có nồng độ tốt nhất khu vực Đông Nam Á và trở thành kho muối lớn nhất cả nước.

Hái nho tại vựa nho bạt ngàn

Với cái nắng tưởng chừng như khắc nghiệt với thiên nhiên và con người Phan Rang lại trở thành điều kiện tự nhiên thuận lợi cho sự phát triển của những vườn nho bạt ngàn trên vùng đất này. Tham quan những giàn nho đang vào mùa, du khách sẽ được thưởng thức những quả nho chín mọng và ngọt lịm đang lúc lỉu trên cành.



Việc trồng nho vô cùng khó khăn, vất vả vì đây là loại cây nhiều sâu bệnh nên người nông dân phải chăm sóc những vườn nho không ngừng nghỉ trong thời gian dài dưới cái nắng chói chang, khô rát của mùa hè. Nho ở Ninh Thuận chủ yếu dùng để ăn tươi, hay làm rượu nho chứ không làm nho khô được.

Nhiều đặc sản

Ngoài những đặc sản du lịch nổi tiếng như Gốm Bàu Trúc, thổ cẩm Mỹ Nghiệp hay những chùm nho trĩu quả, Phan Rang còn được biết đến qua nhiều món ăn mới lạ, thơm ngon. Trong đó phải kể đến món dông nướng ngon tuyệt, mang mùi vị đặc trưng nơi đây. Tùy vào biệt tài chế biến của người dân địa phương mà thịt dông có thể làm gỏi, nấu cháo, hay nấu lẩu lá me,…cũng độc đáo không kém.



Bên cạnh đó, mực một nắng cũng được xem là món ngon nhất tại Phan Rang. Sự tươi ngon, mềm ngọt, quyện với hương vị biển đặc trưng giúp cho món ăn thêm phần hấp dẫn. Ngoài ra, du khách đến đây còn có thể thưởng thức vô số món ăn đặc sản như bánh căn, thịt dê, cừu được tẩm ướp hương vị truyền thống của người Chăm, hứa hẹn mang đến những trải nghiệm khó quên.

Cảm xúc phượt Mông Cổ

Thảo nguyên hoang dã đẹp tới mức làm choáng ngợp bất cứ ai đặt chân đến, nhưng thiên nhiên cũng hoang dại tới mức thử thách tất cả lòng can đảm của con người. Và tất nhiên, là cả những câu chuyện về con người ở xứ sở của Thành Cát Tư Hãn - Mông Cổ!

Đã có khá nhiều người Việt viễn du tới Mông Cổ, đi một mình hoặc đi với nhóm bạn. Về Việt Nam, thông tin hướng dẫn nhau đi Mông Cổ tràn ngập các trang mạng về du lịch. Những câu chuyện, những trải nghiệm và những bức ảnh của họ đã làm sôi sục bất cứ ai có trong mình chút máu phiêu lưu.


Tượng Thành Cát Tư Hãn ở Mông Cổ.

Tết và chùa chiền

Có nhiều cách đi từ Việt Nam sang Mông Cổ. Ít tiền, nhiều thời gian thì đi tàu, ô tô qua Trung Quốc, Trung Á… Nhiều tiền thì đi máy bay (tất cả đều là bay quá cảnh qua Bắc Kinh, Hongkong hay Seoul, tuỳ hãng máy bay).

Nếu đi đường bộ, du khách có thể mất cả chục ngày chen chúc trên các toa tàu chạy xuyên Trung Quốc. Và cuối cùng, chạm ngõ Mông Cổ là dòng chữ “Welcome to Mongolian”- chào đón tới Mông Cổ. Còn nếu đi máy bay, sân bay của thủ đô Ulanbataar sẽ đón du khách trong nắng vàng với cái lạnh 5-6 độ (và về đêm là 3-4 độ âm).

Ngày Tết cổ truyền âm lịch ở Mông Cổ được gọi là Tết Tsagaan Sar, hoặc Tết Tháng Trắng. Ngày tết này được tính theo lịch Tây Tạng và cũng gần ngày Tết Nguyên đán ở Việt Nam. Đối với người Mông Cổ, Tsagaan Sar báo hiệu kết thúc một mùa đông dài và lạnh lẽo để đón chào một mùa xuân mới và tụ họp sum vầy với nhau (ý nghĩa giống hệt Tết Nguyên đán cổ truyền ở Việt Nam). Bữa cơm ngày Tết của họ cũng đầy các món ăn truyền thống, ví dụ như món cơm và sữa đông, cơm với nho khô, thịt cừu nướng, thịt ngựa, bánh buuz, sữa ngựa lên men hoặc rượu vodka trộn sữa.


Chợ ở Mông Cổ bán món đồ đặc trưng là ống khói bếp lò.

Nhưng ít người Việt Nam “dám” đi Mông Cổ vào thời điểm này bởi cái lạnh lẽo tới âm 10, âm 20 độ không dễ gì chịu được mà chủ yếu đi vào tháng 3, 5, khi thời tiết ấm hơn.

Điểm đến hút khách du lịch nhất khi tới nơi đây là chùa chiền, thiền viện. Chùa Wuta Pagoda, ngôi chùa từ thời Càn Long, lại xây dựng theo kiến trúc Ấn Độ, nhưng lại có nhiều ảnh hưởng Phật giáo Tây Tạng vươn lên uy nghi trong nắng chiều. Ngôi chùa đầy những phù điêu chạm trổ tinh xảo của chùa, những phiến đá thiên văn tinh xảo của người Mông Cổ xưa...

Rồi Thiền viện Gandan Khiid - một trong những thiền viện lớn nhất Mông Cổ - nằm ở tỉnh Bayankhongor. Người Mông Cổ tôn sùng Phật giáo, nhưng vì đây là đất nước của "độc lập và tự do" - theo tôn chỉ đã được đề cao trong quốc huy mới và trên quốc kỳ, nên thiền viện này là nơi tu luyện của cả sư thầy và Lạt ma, với trên 10.000 người.

Cưỡi ngựa trên thảo nguyên

Sau chùa chiền, thảo nguyên là điểm đến được yêu thích nhất. Trong đó có thảo nguyên Xilamuren. Đây là một thảo nguyên rộng lớn, các ger camp (những khu lều Mông Cổ) trong các trang trại lọt thỏm giữa mênh mông gió. Ngoài khu trung tâm giống như một thị trấn nhỏ, thì các trang trại nằm rải rác, nhìn có vẻ gần nhưng đi thì khá xa.


Ở đây cũng nhiều “cò”. Khi thấy có khách từ xa tới khu trung tâm là “cò” cũng nhộn nhịp lao đến mời khách về các trang trại và nhiệt tình dẫn khách vào thảo nguyên. Đường đi ở đây, từ lều nọ sang lều kia, từ trang trại nọ sang trang trại kia mất cả chục km. Đồng cỏ khô, ngựa và hoa dại trong nắng chiều hoàng hôn khiến cho Xilamuren có vẻ đẹp không cưỡng lại được. Nhưng chỉ tới tối là nhiều khi có dông, mưa đá, gió quất ràn rạt và gào thét thê lương.

Nơi được khách Việt Nam chọn ở nhiều nhất (chỉ vì một lý do đơn giản: có nhà vệ sinh) là Xilamuren Resort. Lều ở đây có nhà vệ sinh, nhưng không có lò sưởi, giá 130 tougul/lều/6 người. Dịch vụ đặt ăn ở đây cũng khá… oái oăm khi mà thịt cừu phải… đặt nguyên con. Nhưng giá cả so với Việt Nam cũng dễ chịu: Khoảng 6 triệu đồng một bữa thịt cừu quay nguyên con tưng bừng.
Du lịch Mông Cổ thường đồng nghĩa với những chuyến đi các miền. Du khách thuê ô tô có tài xế lái rồi du hí các hành trình chính gồm: Miền Bắc và Ulaanbataar 14 ngày; miền Đông (3-5 ngày); miền Tây 25 ngày; sa mạc Gobi 9 ngày. Đã từng có nhiều du khách Việt Nam sang Mông Cổ đi các điểm trên bằng... xe máy.

Hầu hết du khách Việt đã tới Mông Cổ thường thuê hẳn một chiếc Jeep Nhật để vi vu sang miền Đông (khu vực Khatgal) cắm trại và đi horse-riding tour (tour cưỡi ngựa) quanh khu hồ Khovgol và Terkhii.

Chuyến cưỡi ngựa từ Khatgal đến hồ Khovgol, khoảng hơn 20km có lẽ là chuyến đi ấn tượng với bất cứ du khách nào bởi được cưỡi ngựa thong dong trên đồng cỏ đầy hoa dại, xuyên qua khu rừng thông rậm rạp có những bụi hoa lấp ló đủ sắc màu, nghỉ chân ở một trảng cỏ nở rợp hoa trắng, hoa dại nhìn không chán mắt. Ở chốn này, mùi hoa dại và cỏ rừng thơm mát và say lòng người.

Thảo nguyên mênh mông nên đâu đâu cũng là đường. Cảnh vật trải dài như vô tận, du khách chỉ nhận biết được đường đi nhờ vệt bánh xe để lại trên cỏ, tạo thành những đường uốn lượn đầy ngẫu hứng. Và khi đã đi Mông Cổ, đã phóng tầm mắt trên thảo nguyên, được trải nghiệm hết cuộc sống của dân du mục trong cái lạnh lẽo khắc nghiệt, hầu như ai cũng cảm thấy cuộc sống đầy ý nghĩa, vơi bớt tham, sân, si trong cõi đời.

Mông Cổ được biết đến là quốc gia sở hữu những thảo nguyên trải dài ngút ngàn. Đi dọc thảo nguyên, thỉnh thoảng bạn sẽ bắt gặp những ngôi nhà truyền thống (ger) của người dân du mục giữa những thảm hoa dại rực rỡ, những đàn bò yak, dê, cừu, ngựa… hàng nghìn con như những chấm nhỏ giữa mênh mông.


Một ngày mới được bắt đầu với những tia nắng ấm áp trên thảo nguyên

Người dân Mông Cổ rất hiếu khách, dù bạn tình cờ ghé thăm, bạn cũng sẽ được mời trà sữa và các loại bánh, bơ, sữa chua khô. Miền bắc Mông Cổ có đặc sản là các sản phẩm làm từ sữa bò yak, miền trung có đặc sản là sữa ngựa mà khi lên men thành bia thường được dùng vào dịp tết, và miền Nam có sữa lạc đà.

Phương tiện giao thông chính ở Mông Cổ là ô tô, mỗi gia đình đều có một chiếc ô tô. Nên việc "đi bụi" có lẽ là cách du lịch khá phổ biến ở Mông Cổ. Suốt dọc đường, ở đâu cũng tìm thấy chỗ có thể cắm trại được.

Những điểm yêu thích được chọn thường là ven hồ, dọc sông, suối, nước sông, hồ. Cắm trại ở Mông Cổ thực sự an toàn, cảm giác dừng chân đâu đó giữa thảo nguyên trong ánh hoàng hôn, ở trong chiếc lều giữa thảo nguyên mênh mông không điện, không internet, dưới bầu trời đầy trăng sao nghe sóng vỗ hay suối chảy róc rách, cùng nấu vài món ăn đơn giản, cùng thức dậy khi ánh mặt trời qua khỏi ngọn núi nhấm nháp ly cà phê thật là tuyệt vời.


Đi qua những thảo nguyên ngập tràn cừu bò dê ngựa

 

Qua những ngôi nhà truyền thống của người dân Mông Cổ


Những cánh rừng thông trải dài vài trăm km 


Những khung cảnh thanh bình trải ngút ngàn tưởng như vô tận


Một gian bếp của người Mông Cổ


Bữa sáng


Một chàng trai Mông Cổ ăn mặc rất đẹp chuẩn bị đi làm


Công việc đầu tiên của anh là bổ củi 

 

Sau đó chàng sẽ đi chăn cừu bò, dê, ngựa


Người phụ nữ chuẩn bị vắt sữa bò


Bò con sau khi được uống sữa và bú mẹ thì bò mẹ mới bị vắt sữa 


Một gia đình Mông Cổ đang chuyển nhà 

Một trong những lối sống đặc trưng ở Mông Cổ là du mục. Những người dân Mông Cổ chủ yếu di cư theo mùa và theo nhu cầu tìm nơi chăn thả động vật phù hợp, tránh thời tiết khắc nghiệt. Khi mùa đông về, nhiệt độ thường thấp hơn -30oC, người dân sẽ chuyển xuống chân núi. Và khi mùa hè đến, họ sẽ chuyển đến vùng gần sông, hồ, suối


Trong buổi chuyển nhà thường có mổ cừu, dê

Thêm chú thích

Một loại trà được pha trong thau nhôm


Những đứa trẻ Mông Cổ cưỡi cừu giống như những đứa trẻ ở miền quê Việt Nam cưỡi trâu, cưỡi bò

Hoàng hôn bình yên trên thảo nguyên

Thứ Hai, 24 tháng 8, 2015

Khám phá Ulan Bator và “chợ đen” Naran Tuul ở Mông Cổ

4 giờ sáng trên tàu lửa Trans-Siberian, ánh mắt trời chói lóa đã đánh thức tôi. Tôi trở mình và cố ngủ thêm một chút. Chỉ một vài giờ nữa là đến Mông Cổ, tôi cùng Christina – người bạn Mông Cổ tôi vừa quen thức dậy và ăn sáng. Tại khu vực nhà hàng, họ đưa cho chúng tôi một thực đơn đầy những món ăn.

Đến lúc chúng tôi quyết định gọi món, họ lại thông báo đa số thức ăn đã hết sạch, chỉ còn lại 3 món mà thôi. Tôi nhíu mày tự hỏi, tại sao họ không thông báo điều này cách đây 15 phút?

Thế là tôi đành gọi gan cừu, bò, trứng cùng với trà sữa và cà phê. Sau khi dùng bữa, tôi nhận thấy thức ăn khá tầm thường. Trở về khoang khách, tôi trông thấy người bạn Trung Quốc đang ăn mì gói. Tôi bất chợt nghĩ, có lẽ lựa chọn này còn tốt hơn ăn ở nhà hàng của tàu.

Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh đồng bằng xanh ngắt và bầu trời trong veo khiến tôi cảm thấy bình yên đến lạ. Thấp thoáng, tôi còn thấy cả những đàn cừu, đàn ngựa đang ung dung gặm cỏ.



Suốt hành trình vào đất Mông Cổ, tôi chỉ thấy một vài khu dân cư nhỏ nằm rải rác. Đáng ngạc nhiên hơn, tôi chẳng thấy sự hiện diện của bất cứ một sa mạc nào. Thời gian dần trôi qua, tôi thậm chí không hề biết rằng, mình đã ở trong địa phận của thủ đô Ulan Bator.



Tôi đã được chứng kiến cảnh đoàn tụ cảm động của Tseren – một người bạn đồng hành trên chuyến tàu – cùng vợ và con gái. Sau đó, chúng tôi nói lời tạm biệt và bắt đầu đi tìm kiếm khách sạn để nghỉ ngơi. Tôi cùng bạn của mình đã nhập bọn với một nhóm du khách đang đi đến Sunpath Hostel. Sau khi kiểm tra kĩ càng cơ sở vật chất, chúng tôi quyết định ở lại đây. Ngoài ra, chúng tôi cũng đăng kí tham gia tour do nhà khách tổ chức.



Đi cùng chúng tôi là những khách du lịch đủ độ tuổi đến từ nhiều quốc gia khác nhau trên thế giới (Mỹ, Canada, Úc, các nước châu Âu…). Tôi nghe được mọi người bàn bạc về chuyện tham quan “chợ đen” – nơi sẽ đóng cửa trong vòng một tuần kể từ ngày mai nhân dịp quốc lễ. Sau một hồi suy nghĩ, tôi và người bạn đi cùng quyết định theo họ đến đó. Giao thông ở đây không tốt lắm nên chúng tôi mất khá nhiều thời gian cho việc di chuyển, nhưng có lẽ nhờ vậy mà chúng tôi có dịp trò chuyện với nhau nhiều hơn.


Chợ đen (Chợ Naran Tuul)

Chợ Naran Tuul hay còn gọi là “chợ đen” là một trong những khu chợ lớn nhất ở châu Á. Một bên là những tòa nhà to lớn, bên còn lại là mê cung dày đặc những quầy hàng cung cấp đủ loại mặt hàng từ vải dệt cho đến thực phẩm. Ở đây luôn đông đúc người mua kẻ bán, đôi lúc những đám đông bu kín có thể khiến bạn ngạt thở.



Tình trạng móc túi ở nơi này cũng cực kì nghiêm trọng. Vừa bước chân vào chợ chừng vài phút là tôi đã suýt bị mất ví. Chuyện là lúc tôi đang bước đi theo dòng người, tôi bất chợt cảm giác ngón tay ai đó đang thò vào túi của mình. Tôi lập tức dừng lại và giữ chặt túi. Giả sử, tôi phản ứng chậm vài giây thì ắt hẳn túi tiền đã “không cánh mà bay”. Tôi liền cảnh báo cho mọi người trong nhóm. Rõ ràng, chuyện trộm cắp xảy ra như-cơm-bữa ở khu vực này.



Tôi và các bạn tiếp tục khám phá chợ đen, tìm kiếm lông cáo, lạc đà, bò Tây Tạng, thắt lưng của người Mông Cổ, quần áo, túi xách và trang sức. Sau nhiều giờ mua sắm, tôi và Christina thu được kha khá chiến lợi phẩm như khăn lông lạc đà, tất, những chiếc áo thun Mông Cổ in hình chữ Vạn. Trước khi rời khỏi chợ, chúng tôi còn tranh thủ ghé qua hàng trái cây tươi.

Việc đón taxi ở Ulan Bator thật không dễ dàng chút nào. Những tài xế sẽ dừng lại và lập tức rời đi nếu họ nhận thấy bạn không thể nói tiếng Mông Cổ hoặc địa điểm mà bạn muốn đến không thuận tiện cho họ. Đặc biệt, chẳng có một dấu hiệu nào giúp bạn nhận biết đâu là taxi. Bất cứ xe hơi trên đường nào cũng có thể là taxi. Đây là điều thuộc về văn hóa địa phương. Ở đây, người ta sẽ sẵn sàng làm tài xế cho bạn nếu bạn có thể thỏa thuận được giá cả với họ. Nói theo một cách khác, bạn có thể sẽ được quá giang bất cứ lúc nào.



Về đến nhà khách, chúng tôi để lại đồ đạc đã mua được và bắt đầu tìm địa điểm dùng bữa tối. Một lần nữa, tôi lại rơi vào tình trạng, nhà hàng không phục vụ thức ăn có trong thực đơn. Thế là tôi liền chỉ vào món ăn mà bàn kế bên đang dùng, người phục vụ gật đầu. Lát sau, anh ấy mang ra bàn một đĩa bánh bao chiên đầy hành tây và thịt cừu cùng một ít sữa ấm có vị mặn. Bữa ăn này hoàn toàn khiến tôi hài lòng.



Dùng bữa tối xong, tôi và những người bạn ghé vào một cửa hàng để mua bia và kem. Chúng tôi trò chuyện một lát và sau đó đi dạo xung quanh. Chúng tôi không đi quá xa bởi vì buổi tối ở đây khá lạnh.

Thế là trải qua một ngày tuyệt vời ở Ulan Bator. Vào ngày mai, chúng tôi lại tiếp tục hành trình của mình.

Mùa đông trên thảo nguyên Mông Cổ

Mùa đông ở Mông Cổ thường dài và khắc nghiệt, với nền nhiệt độ ở thường dao động từ âm 20 ° C đến âm 45 ° C. Tuy vậy với khách du lịch đến với vùng đất lạnh giá này thì đây quả là một trải nghiệm tuyệt vời.



​Đất nước Mông Cổ nổi tiếng với cuộc sống của những người dân du mục, điều kiện tự nhiên khắc nghiệt nhưng đây lại là một địa điểm tuyệt vời để chúng ta khám phá (Ảnh: boredpanda)

​​Hầu hết khách du lịch đến với Mông Cổ vào mùa hè để tận hưởng không khí dễ chịu với nền nhiệt độ không quá thấp cũng không quá cao và để xem phong cảnh rộng lớn của đất nước nổi tiếng với nền văn hóa du mục.​ ​ ​ ​​ ​ ​​ ​ ​ ​

Mùa đông ở Mông Cổ tuyết không rơi quá nhiều, nhưng trong suốt những tháng mùa đông nhiệt độ không bao giờ ​lên trên 0 độ, tuyết sẽ bao phủ khắp nơi cho đến tận mùa hè năm sau​ 

​​ ​​​​​​​​
​ ​ ​ ​​​ ​ ​​ ​ ​ ​​ ​​ ​ ​ ​ ​​​ ​ ​​ ​ ​ ​​ ​​ ​ ​ ​ ​​​ ​ ​​ ​ ​ ​​
Địa lý Mông Cổ đa dạng với Sa mạc Gobi ở phía nam và các vùng núi lạnh ở phía bắc và phía tây, đa phần lãnh thổ Mông Cổ gồm các thảo nguyên


Đỉnh cao nhất tại Mông Cổ là Đỉnh Khüiten thuộc khối núi Tavan bogd ở cực tây với độ cao 4,374m
​​ ​​​​​​​​
​ ​​ ​ ​ ​ ​​​ ​ ​​ ​ ​ ​
​​​Phần lớn đất đai của Mông Cổ ​không thể trồng trọt do khô cằn và thời tiết khắc nghiệt​ 

​​ ​​​​​​​​
​ ​​ ​ ​ ​ ​​​ ​ ​​ ​ ​ ​
Người dân của đất nước Mông Cổ với đặc trưng là cuộc sống du mục, họ di cư khắp nơi ​chủ yếu để tìm những nơi có thời tiết thuận lợi và có thể tìm thức ăn cho gia súc theo mùa​ 

​​ ​​​​​​​​
​ ​​ ​ ​ ​ ​​​ ​ ​​ ​ ​ ​
Bò là loài vật nuôi phổ biến ở đất nước này, chúng có bộ lông dày và có thể chịu đựng được thời tiết khắc nghiệt nơi đây​ 

​​ ​​​​​​​​
​ ​​ ​ ​ ​ ​​​ ​ ​​ ​ ​ ​
Một người phụ nữ ủ trà sữa truyền thống của người Mông Cổ, chúng thường được làm bằng nước, sữa, trà, và muối. Đó là một trong những đồ uống phổ biến nhất ở Mông Cổ, đặc biệt là vào mùa đông, và để phục vụ cho tất cả các vị khách khi họ đến nhà.​ 

​​ ​​​​​​​​
​ ​​ ​ ​ ​ ​​​ ​ ​​ ​ ​ ​
Ngựa hoang là loài bản địa nơi đây, chúng gần như đã bị tuyệt chủng trong tự nhiên, và hiện nay đang được lai tạo và nuôi dưỡng ​trong môi trường sống tự nhiên của chúng tại một công viên quốc gia.
​​ ​​​​​​​​
​ ​​ ​ ​ ​ ​​​ ​ ​​ ​ ​ ​
Đàn ngựa trên đỉnh núi tại một công viên quốc gia của Mông Cổ trong mùa đông.​ 

​​ ​​​​​​​​
​ ​​​ ​
Con đường vắng lặng chạy ngang qua một vùng quê​ 

​​ ​​​​​​​​

Trái ngược với cuộc sống tại những vùng thảo nguyên rộng lớn, Thủ đô và thành phố lớn nhất của Mông Cổ là Ulan Bator,là nơi sinh sống của gần 38% dân số.​ 

​​ ​​​​​​​​
​ ​​ ​ ​ ​ ​​​ ​ ​​ ​ ​ ​
Với nhiệt độ không bao giờ lên trên 0 độ trong vài tháng, tác phẩm điêu khắc đá là một trong những cách người Mông Cổ chào mừng mùa đông.​ 

​​ ​​​​​​​​
​ ​​ ​ ​ ​ ​​​ ​ ​​ ​ ​ ​
Một sân bóng rổ ngoài trời, bị bỏ rơi cho đến khi nhiệt độ ấm áp hơn trong mùa hè.​ 

'​​ ​​​​​​​​
​ ​​ ​ ​ ​ ​​​ ​ ​​ ​ ​ ​
Ở Mông Cổ có hơn 1.009.357 tín đồ​​ theo Phật giáo Tây Tạng tức hơn 50% dân số đất nước theo đạo Phật, chính vì vậy những ngôi chùa là hình ảnh khá phổ biến ở đất nước này

​​ ​​​​​​​​
​ ​​ ​ ​ ​ ​​​ ​ ​​ ​ ​
​​ ​​​​​​​​
​ ​​ ​ ​ ​ ​​​ ​ ​​ ​ ​ ​
​​ ​​​​​​​​
Du khách khắp nơi trên thế giới đến với Mông Cổ thường chọn phương tiện di chuyển là tàu hỏa, chúng sẽ xuất phát từ Trung Quốc và đưa du khách tới Ulan Bator​. Nhiều người Mông Cổ cũng đi tàu hỏa để đến Trung Quốc du lịch và mua sắm.